Trò hề giống như Lý Diễm và Tình Nhật đồng loạt diễn ra ở khắp thị trấn Cổ Tích.

Vốn sau khi kế hoạch của Tống Lăng hoàn thành, ngoại trừ vài quái vật cấp Tai Nạn trở nên, sức mạnh của nhân loại và quái vật trong thị trấn Cổ Tích hẳn là cân bằng, thậm chí nhân loại còn có phần mạnh hơn quái vật.

Bởi vì đám quái vật bởi vì mất đi một phần sức mạnh nên rơi vào trạng thái suy yếu, mà nhân loại bởi vì vừa nhận được sức mạnh mới nên tinh thần tràn đầy.

Nhưng cho dù đã có được sức mạnh thì tâm tính cũng không thể nào nháy mắt thay đổi, bọn họ căn bản không thể nào thích ứng, vì thế chỉ có thể bị quái vật đuổi theo đánh.

Mắt thấy rất nhiều người sắp bị quái vật giết chết thì ngay khoảnh khắc mấu chốt này, kết giới của Hùng Sư Vương khởi động, làn sương đỏ chui vào mũi đám người bình thường.

Nếu bọn họ không nhận được sức mạnh thì làn sương này có thể làm bọn họ nháy mắt rơi vào trạng thái điên cuồng chém giết, người thân cũng không nhận biết.

Nhưng bây giờ kết giới này lại thúc đẩy ý chí chiến đấu và lòng dũng cảm chống cự của nhân loại, ngược lại đã làm nhân loại có thể chống đỡ đám quái vật đang điên cuồng vì mất đi sức mạnh.

Có điều Ôn Văn hiểu rõ, thế cục này không thể giữ vững, dù sao cũng là hai cấp Tai Nạn thượng tự, đồng thời có những con quái vật được tạo ra bằng phép thuật bí ẩn, theo thời gian thì bọn họ rốt cuộc cũng sẽ rơi vào trạng thái kia.

Vì thế nhóm Ôn Văn phải đánh bại hai kẻ chống đỡ kết giới là Quốc vương và Vương hậu trước khi chuyện đó xảy ra, bằng không thì hậu quả thực sự không thể nào chịu nổi.

Cả một thị trấn người siêu năng điên cuồng, cho dù thực lực không mạnh thì vẫn làm người ta phải kinh sợ.

Lúc hai người tới Vương cung, Tống Lăng đã sắp không chống đỡ nổi.

Hai con quái vật vốn rất mạnh, cho dù Tống Lăng đã bố trí sẵn vô số kế sách nhưng hiện giờ chúng vẫn giữ được thực lực cấp Tai Nạn trung tự.

Cho là là kém nhất thì vẫn là thực lực trung tự.

Hơn nữa hai bọn chúng đang khôi phục lại phần sức mạnh bị suy yếu đi, mà khi nãy Tống Lăng còn bị thương trong trận chiến với công chúa Máu Đen, vì thế tình huống cũng không mấy lạc quan.

Hai con quái vật này phân biệt là Hùng Sư Vương và Băng Vương Hậu.

Dáng vẻ Hùng Sư Vương hiện giờ là một gã man rợ với mái tóc dài và bộ râu rậm tới mức không thể nhìn thấy được vẻ mặt của hắn.

Trên người mọc ra lông màu nâu nhạt, trên người không có quần áo che đậy, trong lúc chiến đấu làm người ta xấu hổ.

Cơ thể của nó tựa hồ có một lớp áo giáp vô hình khổng lồ làm đòn tấn công của Tống Lăng gần như không có tác dụng.

Bộ giáp này tên là 'Tân Trang Quốc Vương', là một vật phẩm siêu năng cấp Tai Nạn.

Bộ giáp này hoàn toàn trong suốt, không ai có thể nhìn thấy, bình thường không ảnh hưởng tới cuộc sống, lúc cần thiết thì có thể chống lại được công kích.

Bởi nó vốn là một con sư tử to lớn, vì thế nó chỉ đội vương miện chứ không mặc quần áo.

Mà sau khi kế hoạch của Tống Lăng thành công, nó biến thành hình người, vì thế bây giờ trông khá là bất nhã, thậm chí là có chút cay mắt.

Đòn tấn công của hắn kiểu cận chiến điên cuồng, ỷ vào lớp giáp mạnh mẽ chống đỡ, giống như mưa bão tấn công Tống Lăng, móng vuốt sắc bén có thể cắt đứt mọi thứ làm Tống Lăng khó lòng xoay xở.

Quái vật khác là Băng Vương Hậu có phong cách hoàn toàn khác với chồng mình, khá là đẹp mắt.

Làn da của Băng Vương Hậu có chút phản quang, vóc người cao gầy hấp dẫn, lớp giáp băng giá màu xanh nhạt không chỉ có tác dụng phòng ngự mà còn tôn lên thân hình hoàn mỹ của cô ta.

Tay trái Băng Vương Hậu nắm một quả cầu banh xoay tròn không ngừng, tay phải cầm một cây kiếm dài bằng băng.

Quả cầu băng có thể phóng ra sinh vật giả lập chim băng và rắn băng, mà nơi kiếm dài chỉ tới chính là lĩnh vực băng giá.

Nhiệt độ thấp làm đám thực vật mất đi sức sống, kiếm pháp sắc bén có thể chém đứt bất cứ đòn tấn công nào của Tống Lăng, kiếm pháp của công chúa Máu Đen chính là học được từ mẹ mình.

Hai người này một xa một gần phối hợp rất ăn ý, mặc dù thực lực hiện giờ đã không bằng được con gái của mình nhưng hai người phối hợp với nhau thì vẫn có thể treo đám cháu chắt thời thực lực đỉnh cao lên đánh.

Quan sát một hồi, Ôn Văn sờ cằm cười gian: "Trang bị của hai tên này có thể đổi một chút thì tốt rồi, dáng vẻ này thực sự làm tôi không vừa ý chút nào."

Shermore gật đầu, cười xấu xa phụ họa: "Hùng Sư Vương mà mặc băng giáp thì sẽ không cay mắt đến vậy, mà Băng Hoàng Hậu mặc bộ giáp trong suốt kia... he he, nghĩ tới tôi cũng thấy kích thích rồi."

Nói xong, hai người liếc nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười tương tự, đây là lần đầu tiên Ôn Văn cảm thấy Shermore thuận mắt được một chút.

Chuyện này có thể dễ dàng kéo gần khoảng cách của đám đàn ông với nhau, bằng không vì sao trong cộng đồng mạng, đám tài xế già vẫn luôn là số hài hòa nhất chứ, những lời nói tốt đẹp hoàn mỹ kia có thể xác nhận điểm này.

Hai người nhìn một hồi, thăm dò phương thức chiến đấu của hai bên, sau đó Shermore nói với Ôn Văn: "Tống Lăng sắp không chịu nổi rồi, hai chúng ta hợp lực có lẽ đối phó một người, ông nói coi chúng ta nên đánh ai?"

Ôn Văn đương nhiên nói: "Đương nhiên là đánh cô ta, tôi không có hứng thú chiến đấu với một tên biến thái hơn cả mình, với lại chiến lợi phẩm trong tay cô ta nhiều hơn, dễ cho chúng ta chia phần."

Được rồi, kỳ thật Ôn Văn chọn đối phó Băng hoàng hậu kỳ thật là vì xem trọng thanh kiếm của người ta mà thôi.

Theo thực lực gia tăng, kiếm ngắn đã không thể thỏa mãn nhu cầu của hắn được nữa, vì thế làm một thanh kiếm dài là tình huống bắt buộc, mà vũ khí ký hiệu tốt nhất anh làm ra lại có hiệu quả kém vũ khí siêu năng quá xa.

Sau khi nói xong, đôi cánh sau lưng Ôn Văn mở rộng, giống như một tên đàn ông lỗ mãng vọt về phía Băng Vương Hậu.

Băng Vương Hậu nhíu mày, một tên siêu năng cảnh giới Đồng Hóa lại dám bất cẩn xông tới như vậy, muốn chết sao?

Lưỡi kiếm dài của cô ta chỉ về phía Ôn Văn, một cột băng lớn như gốc cây đột nhiên xuất hiện, nhắm về phía Ôn Văn.

Ôn Văn không kịp đề phòng bị trụ băng húc văng ra ngoài thật xa, sau đó không còn xuất hiện nữa.

Shermore thở dài bất đắc dĩ, vô số sợi tơ đột nhiên xuất hiện, ngăn chặn lại Băng Vương Hậu đang định chém một kiếm.

Hắn mới không tin Ôn Văn dễ dàng bị xử như vậy, Băng Vương Hậu tuy mạnh nhưng không đến mức một chiêu đã xử gọn một siêu thợ săn, vì thế tức là tên kia cố ý làm thế, nhưng mục đích là gì thì Shermore vẫn chưa rõ.

Mà thực tế thì Ôn Văn đúng là cố ý.

Trên đường chạy tới, Ôn Văn phát hiện trong Vương cung này ngoại trừ nhóm ba người Tống Lăng đang chiến đấu thì căn bản không còn người khác.

Mà nơi này dù sao cũng là đại bản doanh của đám quái vật, thứ tốt khẳng định không ít.

Đi chung với Shermore, Ôn Văn không thể mặc kệ sự an toàn của đám người thường trong trấn mà đi vớt chỗ tốt cho mình.

Mà bây giờ vừa vặn nhân cơ hội này có thể thả người ra giúp mình vớt chỗ tốt.

Ôn Văn búng tay một cái, Bạch Tiểu Mật bởi vì từ bên ngoài thu vào trong trạm thu nhận mà cảm thấy mất mác một lần nữa xuất hiện trước mặt Ôn Văn.

"Cầm lấy cái túi này, cách xa khu vực chiến đấu của bọn tôi, cố gắng tìm kiếm trong Vương cung này, chỉ cần là thứ tốt thì cứ nhét vào túi, khi cô gặp nguy hiểm không thể né tránh thì tôi sẽ thu cô vào trạm."

"Nếu cô làm tốt, lần sau có cơ hội ra ngoài, tôi sẽ không quên cô."

Nói xong, Ôn Văn gia nhập cuộc chiến, lưu lại Bạch Tiểu Mật vì mong chờ cơ hội làm việc lần sau mà mắt sáng long lanh.

0.04769 sec| 2410.047 kb